Sever 1
237

Mối tình thời niên thiếu của em nữ sinh với bạn cấp 2

Tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng khi nãy vẫn còn vang vọng bên tai cô, chỉ là âm thanh đã nhỏ đi rất nhiều, giống như không còn sức lực để khóc nữa rồi.Thịnh Hạ rùng mình. Côn thịt giữa hai chân anh giờ đã cương cứng muốn bung khóa quần nhảy ra ngoài.A ưm Thịnh Hạ lôi kéo quần áo của mình, tình yêu thời trung học cơ thể nóng bừng khó chịu nhưng cô không biết phải làm sao, vô lực khóc nức nở: Anh Đông khó chịu quáLạc Hàn Đông ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào túp lều đang dựng đứng dưới đũng quần, giọng nói khàn khàn: Ừm, tôi biết.Thịnh Hạ lăn lộn trên giường khó khăn cởi hết sạch quần áo. Người đàn ông lại nửa dịu dàng nửa cưỡng ép bắt cô uống nước bằng ly của mình, sau đó tự mình uống hết phần nước còn dư lại của cô.Toàn bộ người trên bàn ăn đều im lặng.Trong bầu không khí yên lặng một cách kỳ quái này, Tần Chung Hải không khỏi nhìn Thịnh Hạ nhiều hơn hai lần: Cô gái này thật không đơn giản, có thể chữa được chứng mất ngủ và bệnh sạch sẽ của cậu luôn rồi.Dường như Lạc Hàn Động cũng vừa nhận ra được điều gì đó, anh cười cười gắp đồ ăn, từ chối cho ý kiến.Bữa sáng kết thúc.Lạc Hàn Đông vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Hạ, anh cúi thấp sống lưng xuống, nói bên tai cô: Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi.Thịnh Hạ không dám trái lời, thành thật ngồi yên đợi anh.Sau đó cô nhìn thấy Lạc Hàn Đông đi theo sau Tần Chung Hải vào phòng.Trên bàn cơm, hai gã Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn vẫn chưa ăn xong, thấy đại ca và anh Đông đã đi rồi, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Thịnh Hạ. Dòng nước trượt dọc hầu kết rồi lại chảy xuống khu rừng rậm bên dưới, cự vật khổng lồ giữa hai chân anh dường như đang gào thét muốn thức tỉnh, có dấu hiệu sắp ngẩng đầu lên.Người đàn ông vươn tay lau mặt, đột nhiên quay đầu nhìn sang.Thịnh Hạ bị anh nhìn đến sửng sốt, lập tức cúi đầu tìm quần áo mặc vào.Cô chắc hẳn là điên rồi nên mới nhìn chằm chằm anh lâu như vậyThịnh Hạ vội mặc quần áo đến mức mà quên luôn mặc nội y.

View more