Sever 1
267

Vụng trộm với cô bạn thân xinh đẹp của bạn gái

Em là phụ nữ hỏi mấy cái này sẽ tiện hơn, anh đi hỏi thì có hơi ờQuý Trình nghe cô nói thế thì hai mắt sáng rực lên: Thật hả Chẳng phải tối qua emTừ Nhuyễn vùi đầu vào trong ngực anh nói: Đó là bởi vì em xấu hổ, nói như nào thì đó cũng là lần đầu tiên, nhưng từ kinh nghiệm hôm qua em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, vẫn là cùng nhau phối hợp thì tốt hơn.Quý Trình nghe thế thì vui vẻ ngay lập tức, anh muốn ôm cô nhưng lúc này cha mẹ đã từ trong phòng đi ra, bọn họ không thể ôm nhau được.Từ Nhuyễn gọi anh: Anh Trình, ăn cơm trước đã.Mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, trên bàn có bốn người, sáng sớm anh trai quay lại quân ngũ rồi.Quý Trình ngồi xuống, Từ Nhuyễn gắp bánh bao cho anh nói: Anh Trình, cái này là em làm cho anh, anh ăn trước, xem có ngon khôngQuý Trình ăn một bát mì, anh không kén ăn, anh thấy đều ngon, nhưng là do nàng dâu nhỏ làm anh cảm thấy ngon dị thường.Vương Thục Tuệ nhìn con dâu đảm đang như vậy, rồi bà nhìn sang ông chồng mình, ánh mắt của bà như muốn nói ông thấy chưa con dâu tôi chọn nó phải khác chứ. Kỳ vọng của ba mẹ đối với cô rất cao, từ khi còn nhỏ đã bồi dưỡng các phương diện mà cô yêu thích. Hơi thở của anh nóng đến bỏng rát, anh kìm nén cảm xúc của mình, phiêu diêu trên bờ vực mất khống chế: Em chắc chắn sao,Thịnh Hạ gật đầu, tiếng nói của cô trở nên khàn hơn vì nụ hôn: Chắc chắn.Lạc Hàn Đông ôm chặt người nọ, sức lực mạnh đến nỗi như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.Anh cúi đầu chạm xuống môi cô, nụ hôn vừa mãnh liệt lại nặng nề, cảm xúc kích động, ngực anh nóng bỏng, cay cay trong hốc mắt hóa thành hơi nước, Trong khoảnh khắc ấy, anh duỗi tay che lại hai mắt của Thịnh Hạ.Gương mặt cọ cọ vào cổ của cô.Thịnh Hạ cảm giác trên cổ mình có cái gì đó ướt át, một lát sau, môi lưỡi của người đàn ông lại đặt lên phần da yếu ớt của cô, bạn thân của người yêu đầu lưỡi khẽ liếm mút.Thịnh Hạ bị hôn đến không thở nổi: Anh Đông Cô vươn tay kéo góc áo anh, lời nói run run: Bác sĩ nói, không được Không thểAnh biết Hơi thở của người đàn ông vô cùng nóng, anh trằn trọc mút cổ cô, cánh môi mỏng cứ từng chút từng chút mà dán lên làn da trắng mịn của người con gái, nhẹ nhàng lưu lại dấu ấn: Cứ để anh ôm một lát đi.Đầu ngón tay của Thịnh Hạ run rẩy, chủ động vươn tay vòng ra sau lưng anh.Bọn họ ở trong phòng bệnh, nhân viên y tế còn thường xuyên đến đây, hơn nữa y tá và Hàn Gia Phàm cũng hay ra ra vào vào, gần như hiếm khi bọn họ có thời gian ở chung với nhau như thế này.Hơn nữaCòn có thể ôm hôn môi giống như bây giờ.Thịnh Hạ cảm thấy được anh Đông ôm như vậy, đáy lòng cô cũng trào ra một tia ngọt ngào.Khóe môi cô từ từ cong lên, dựa vào trong ngực anh, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cô an tâm mà nhắm mắt lại.Ngày xuất viện hôm ấy, Hàn Gia Phàm lái xe đến đây.Thịnh Hạ đỡ Lạc Hàn Đông đi ra ngoài, lúc tới cửa, Hàn Gia Phàm còn tặng một bó hoa. Vật cứng rắn giữa hai chân anh đối diện ngay với khuôn mặt cô.Lúc cô nói chuyện như thể đang nói với ‘cậu nhỏ’ của anh vậy.Lạc Hàn Đông cầm vòi hoa sen lên rửa sạch.

View more